Ngày mới lấy chồng, một hôm mình hỏi: Từ lúc nào anh có ý định cưới em? Chồng bảo: Từ cái hôm … khi thấy em bưng khay thức ăn vào, trong đầu anh chợt lóe lên “vợ mình đây rồi”. Mình bảo oh thế là chỉ là vì được cho ăn thôi sao? Chồng bảo: Không phải, lúc đó đã được ăn gì đâu, nhưng mà trông cái dáng bưng khay thức ăn của em nó rất duyên.
Thời gian đầu lấy nhau, vợ chồng không mấy khi ăn bên ngoài vì tiền bạc lúc đó cũng eo hẹp, nhưng cơ bản, ấy là vì chồng rất happy với món ăn mình nấu. Thời gian trôi, lần lượt 3 đứa con, 1 trai 2 gái ra đời, mình gắn với cái bếp nhỏ nấu ăn cho gia đình, và chẳng hề có ý tưởng là chế biến đồ ăn để bán.
Mình là giáo viên dạy tiếng Anh ở trường Đại học, chồng làm kỹ sư khai thác mỏ. Khi có thêm các con, may mắn là chúng nó đều khỏe mạnh, chồng rời công ty nhà nước và kiếm được công việc tốt hơn, nên cũng mua được căn hộ rộng hơn. Cuộc sống vật chất bớt gò bó hơn trước, nhưng mình vẫn gắn bó với cái bếp vì chồng con vẫn happy ăn đồ mình nấu.
Một hôm chồng bảo: Em à anh không muốn 2 đứa con gái của mình sau này phải đi làm từ sáng đến tối đâu. Thế là chồng đi mua lò nướng, máy khâu và rất nhiều sách vở về nữ công gia chánh để cho các con làm quen.
Bạn đang xem Trở Về Tương Lai Từ Căn Bếp
Lò nướng lắp xong để 2 năm chẳng mấy khi dùng vì mình không quen. Thế rồi 1 lần khi làm thủ tục lên chức danh “Giảng viên chính” rồi “được quy hoạch” làm cán bộ … thì mình phải bổ sung thêm một số các chứng chỉ. Chồng chở mình đi học vài hôm, mệt quá, về mình động viên, thôi em cố, sau về hưu lương sẽ cao hơn, em sẽ nuôi anh chứ anh có làm nhà nước đâu mà có lương hưu. Nhưng chồng bảo: Anh sẽ không bao giờ về hưu, còn em tính xem, để lượm được ngần ấy chứng chỉ mất bao nhiêu tiền. Số tiền ấy, với mấy đứa ở chợ cóc là chúng có thể xoay sở buôn bán nhỏ là nuôi được mấy đứa con đấy, mà mấy cái chứng chỉ ấy giá trị thật của nó cũng như giấy lộn thôi.
Thế là mình thôi, vì thực ra mình cũng rất oải do không quen học kiểu ở Việt Nam. Chẳng phấn đấu nữa nên mình có nhiều thời gian, mình lôi lò ra nướng bánh theo các công thức tìm được trên mạng. Món đầu tiên là bánh chuối, mỗi lần mình làm cả khay to của cái lò 60 lít, chồng cứ thế cắt ra ăn dần lại còn khen ngon.
Sau đó mình làm bánh nướng bánh dẻo kiểu truyền thống, cũng là vì chồng con thích ăn. Cứ đến mùa Trung Thu là mấy bố con tự dắt nhau đi mua về ăn rả rích từ lúc người ta mở quầy cho đến lúc người ta dọn sạp. Mình chụp ảnh post lên facebook chỉ là khoe thôi, nhưng mọi người đặt thế là có mùa mình bán được khoảng 1000 chiếc.
Thời gian là quan trọng và rất quí giá. Khi bạn quá bận rộn thì cảm xúc của bạn không có được thảnh thơi, làm khả năng sáng tạo vốn tiềm ẩn trong bạn bị xơ cứng, cuộc sống của bạn cũng vì thế mà mệt mỏi không có sự thỏa lòng.
Vì chỉ phải đi dậy theo thời khóa biểu, không phải tham gia các công việc quản lý, không phải lo phấn đấu, nên mình có nhiều thời gian tìm tòi thử nghiệm. Qua mạng internet mình tìm đến được với các món lên men tự nhiên, học hỏi qua các facebook groups.
Mới đầu làm cũng vất vả vì không thành, dụng cụ mua cũng nhiều, sản phẩm bỏ đi cũng nhiều, mà chồng giúp tiêu thụ cũng nhiều. Bây giờ sau 4 năm nuôi men, mình đã làm được Sourdough Bread, bánh mì Việt Nam, Panetone, Pizza, mì … với men tự nhiên. Ngoài ra còn có các món rau củ lên men nữa. Bạn bè mua ủng hộ rồi giới thiệu thêm nên bây giờ tài khoản của mình đủ chi tiêu cho cả gia đình 5 người. Còn tiền của chồng thì cũng đưa cho mình … để dành.
Mình vui không chỉ là vì làm ra được sản phẩm và có thêm thu nhập, mà vui hơn ấy là vì cái bếp nhà mình trở thành nơi vợ chồng con cái trò chuyện và cùng làm việc. Các con mình đi học về cũng tham gia làm cùng mẹ, các cháu cũng bắt đầu có sản phẩm của mình. Còn chồng mình thì những lúc được ăn ngon hình như tâm trí sáng láng hơn, phát biểu rất đặc biệt, kiểu như là: Em à, con trai khi nó làm việc nặng không chỉ cơ bắp phát triển thôi đâu mà hooc môn nam cũng phát triển theo. Còn con gái khi nó tỉ mẩn bóc vỏ củ tỏi đôi tay nó trở nên khéo léo, nữ tính phát triển mà trở nên duyên dáng đấy.
Trong nhà, cái bếp là ngọn lửa nhỏ sưởi ấm, đối với mình nó còn là tương lai. Cái bếp đã giúp mình mở sang lối đi khác, thay vì phải phấn đấu tại nơi làm việc thì mình được phấn đấu ở ngay tại chính nhà của mình, cũng vất vả nhưng được tự do từ ăn mặc cho tới suy nghĩ. Và thấy rằng mình thật may mắn đã rẽ sang lối mới lúc chưa già. Nhiều người đang đi làm, họ có kế hoạch làm việc này việc kia trong đó không ít muốn làm việc bếp núc. Tuy nhiên từ thực tế mình nhận thấy rằng, về hưu mới bắt đầu thì rất khó, vì lúc đó cả về thể chất lẫn tâm hồn … đều đã hưu mất rồi.
Được sáng tạo trong căn bếp của mình, mình cũng bắt đầu sáng tạo trong việc dạy và học tiếng Anh. Bây giờ google dịch cũng rất tốt, các từ điển online có cả phát âm cũng rất tốt, dạy và học ngoại ngữ như hiện nay tại các trường phổ thông và đại học ở Việt Nam thật là chẳng khác gì đà điểu rúc đầu vào cát.
Mình soạn ra giáo trình bằng tiếng Anh cho các môn Lịch sử thế giới, Khoa học trái đất và Toán, rồi chồng và con trai cả giúp mình lập các app có khả năng tương tác trực tiếp, giúp cho người học tự học. Các app này của mình chỉ chạy trên máy tính, vì thực lòng mình không muốn trẻ em dùng Smart phone có cài app rồi lý luận là học mà chơi, chơi mà học. Nó rất không tốt cho thị lực, sự nhanh nhẹn … của đứa trẻ.
Xem tiếp Từ Căn Bếp Nhỏ Đến Ước Mơ Còn Đang Dang Dở
ZZZ
Bài viết được tổng hợp từ group YÊU BẾP✅ (Esheep Kitchen family)