Chào cả nhà Yêu Bếp, mình là một tàu ngầm chính hiệu trong các nhóm mạng xã hội , nhưng từ hồi mình biết Yêu Bếp, mình đã nghĩ “ nhóm này cưng quá, chắc khi nào đó tham gia một bài xem có ai cmt cho mình có bạn chém gió không “ . Vậy mà không hề ngờ, bài đầu tiên mình viết lại vì cuộc thi này, vì khi vừa đọc thấy thông báo của Yb, mình giật mình và tự hỏi “ Vũ trụ nghe thấy lời trong lòng mình thật sao ?! “ vì mình, vừa mới đây thôi, vừa bước ra khỏi vùng an toàn của mình !
Như nhiều sinh viên trẻ vừa tốt nghiệp khoa Mỹ Thuật Công Nghiệp cùng trang lứa với mình khi ấy, những cây cọ trẻ nhanh chân tìm cho mình một suất trong những cty đồ hoạ lớn. Mình cũng không ngoại lệ, mình mài thanh xuân của mình trước những màn hình máy tính nhưng trong mình vẫn luôn rạo rực điều gì đó tự do hơn mà mình không giải thích được. Từ nhỏ mình rất thích làm cô giáo, được giảng dạy những thứ mình am hiểu là một niềm vui lớn, nhưng người nhà bảo làm giáo viên nghèo lắm đấy nhé, mình nghe sợ nghèo quá, vậy là ban ngày mình là một nhân viên thiết kế đồ hoạ, ban đêm và cuối tuần mình là một giáo viên dạy vẽ. ( cho hạn chế nghèo ! )
Bạn đang xem Sao Không Bước Ra Vùng An Toàn Sớm Hơn
Nhưng mình vẫn chưa vừa lòng mọi người ạ, lại có thứ gì khao khát điên cuồng ở bên trong mình, cho tới khi mình lập gia đình và sinh em bé, những điều mong mỏi ấy trong mình nó lớn vụt dậy và hình hài rõ ràng hơn, trong những giấc mơ mình luôn thấy hình ảnh mình đứng trước một cánh đồng hoa rực rỡ lộng gió. Vậy là mình biết con đường sắp tới của mình nằm ở đâu rồi, những ngày chăm con lặng lẽ ở quẩn quanh trong nhà, nghĩ tới cảnh quay trở lại làm việc 8 tiếng trong căn phòng máy lạnh bật 25 độ ở cty sao cảm giác cảnh giới đó không dành cho mình. Mình quyết định nếu ước mơ của mình đã lớn lên thế này, bản thân mình cũng phải lớn lên cùng nó, vậy là mình lục lại tất cả những kiến thức và kỹ năng của một người học và làm Mỹ thuật, ngày đêm mày mò thử chất liệu mới ( cũng hư hại khá nhiều sản phẩm do không hiểu hết những phản ứng hoá học của chất liệu, cũng từng khóc 10 dòng sông vì mấy bức tranh vẽ lên khay gỗ xong phủ lớp bảo vệ mà mua không đúng loại làm cả bức tranh tan chảy !!) , kết hợp những phong cách mới nhưng vẫn bám sát chủ đề và phong cách mình yêu thích đó là cottage style – phong cách đồng quê, một nhánh nhỏ của phong cách vintage nói chung.
Nhưng phải mất 3 năm nung nấu và dần hoàn thiện, phải “xà quần” rất nhiều việc chăm sóc con nhỏ, mình lên thời khoá biểu “ quân đội “ thức dậy lúc 4h30 để có thêm quỹ thời gian tỉ mẫn làm tác phẩm, soạn giáo án dạy cho học viên rồi dành thời gian chơi với con, dạy con học, sự nghiệp của mình quan trọng, nhưng những năm tháng đầu đời của con và những bữa ăn của gia đình còn quan trọng hơn. ( viết khúc này này là hồi mình đã giác ngộ rồi đấy mọi người, chứ quá trình nó stress và đấu tranh giằng xé nội tâm ghê gớm lắm : vẽ – nấu cơm, vẽ – rửa chén, vẽ – dạy con học… nghĩ coi cái nào làm trước và làm trong bao lâu để làm thứ còn lại !! Thế mới thấy tất cả các mẹ bỉm sữa cùng lúc chăm cho sự nghiệp riêng đều là siêu nhân )
Đến khi bạn nhỏ nhà mình cứng cáp, mình cũng rục rịch mở studio, một studio nhỏ nằm khép mình trên tầng 3 trong khu phố yên tĩnh của Sài Gòn, là nơi mình mỗi khi nhìn lại thầm cảm ơn bản thân mình đã mạnh mẽ dám biến ước mơ của mình thành sự thật, để mỗi ngày đi làm mà như “ không đi làm “ vì được làm những việc mình thích là điều tuyệt vời, để những giấc mơ của mình có thể hái ra tiền chứ không phải mơ mộng mông lung, như cách mình gọi đó là “ đồng tiền viên mãn “ nghĩa là kiếm được tiền bằng việc mình thích và làm giỏi nhất !
Rồi cái cây ước mơ mình trồng bé tí năm nào giờ đã dần dần thu hái được những quả ngọt đầu tiên, nhưng có một thứ quả ngon ngọt nhất, chính mình khi trồng cây cũng không ngờ tới, đó là những lời cảm ơn và niềm yêu thích của các bạn học viên hoặc khách hàng cũng từng hoặc đang là những mẹ bỉm sữa như mình ngày trước.
Trong quyển sách “ Mong mẹ hãy yêu lấy chính mình “ của nhà văn Jang Hae Joo có đoạn “Tôi không hề biết mẹ từng là người như thế nào, đã mơ mộng điều gì và trải qua thời thanh xuân ra sao”… Là một người phụ nữ ngày thường vẫn gác trên vai trách nhiệm của một người vợ, người mẹ, mình hiểu có rất nhiều người phụ nữ sẽ dành phần lớn thời gian của cuộc đời mình cho người khác. Nên khi có ai học xong những khoá học hay workshop của mình, các chị các cô đã tranh thủ thời gian rãnh rỗi quý báu để tự làm những món đồ nho nhỏ lãng mạn đáng yêu và khoe với mình nói rằng : “ Trông chúng đáng yêu quá, ngắm chúng cảm thấy như mình là một tiểu thư xinh đẹp vậy ! “. Mình thật sự rất xúc động !
Tuổi trẻ mỗi người Phụ nữ khác nhau lắm, có người rực rỡ như ánh nắng mùa xuân, cũng có người nhàn nhạt nhẹ nhàng trôi qua như gió mùa thu. Nhưng chắc hẳn suốt cả cuộc đời luôn có âm ỉ một ước mơ dành riêng cho bản thân nằm sâu trong trái tim. Mình chỉ muốn nói : Nếu bạn có ước mơ, bản thân mình hãy hành động, và khi ước mơ đã đủ lớn, kiểu gì cũng sẽ tìm được cách hiện thực nó, mình chắc chắn !
Xem tiếp Lá É – Đặc Sản Miền Trung Ăn Là Mê
Bài viết được tổng hợp từ group YÊU BẾP✅ (Esheep Kitchen family)