Khởi nghiệp à!
Mình xin chia sẻ rằng mình có một farmstay nho nhỏ ở đỉnh đồi Vân Hồ, tỉnh Sơn La, và đây không phải là lần khởi nghiệp đầu tiên của mình.
Nhưng có lẽ nó khác những lần khác bởi mình xuất phát chỉ có một khoản tiền nho nhỏ vừa đủ để mua 1 khoanh đất, với một tâm hồn vụn vỡ và mất phương hướng. Sau nhiều năm làm thực phẩm sạch: từ phân phối, đến sản xuất chế biến sản phẩm sạch nhưng vẫn thấy những bất cập và khó khăn trong việc duy trì nó.
Nguyên nhân thì từ nhiều cái, cơ bản thì so với những ngành khác rủi ro nhiều hơn rất nhiều bởi phụ thuộc thời tiết,thời điểm đó thiếu nhân lực nông nghiệp tốt, khách hàng hiểu biết, và điều đó khiến cho người sản xuất khó duy trì việc sản xuất sản phẩm thật sự an toàn cho người sử dụng, phần đa số vẫn là nói 10 làm 1. Thực tế là như vậy. Mình loay hoay trong đầu các câu hỏi:” tại sao lại thế, tại sao làm một sản phẩm thực sự tốt và tâm huyết lại khó sống thế. Nếu muốn thực hiện việc sản xuất tốt tới người tiêu dùng, thì người đó ắt hẳn phải tự trồng, tự chế biến, tự phân phối, tự PR, có nguồn kinh tế rất rất tốt, cho đến khi khách hàng biết đến mình 1 cách rộng rãi, nói nôm na…là thánh!, hoặc giả là một tập đoàn lớn nào đó, thế nhưng tập đoàn có duy trì việc sản xuất đó nếu lợi nhuận ít hoặc không có ko? Những người đơn lẻ tâm huyết như vậy được bao nhiêu người, và quan trọng là họ có duy trì được nó không?”.
Bạn đang xem Khởi nghiệp làm farmstay ở đỉnh đồi Vân Hồ
Mình cảm thấy hoàn toàn bất lực và chán nản khi nhìn vào thực tại. Mình đã theo đuổi công việc liên quan đến thực phẩm sạch này 5,6 năm, và nhận ra rằng cá nhân mình không thể biến những mong mỏi về việc mọi người được dùng thực phẩm sạch nhiều hơn thành hiện thực.
Mình buông lơi những suy nghĩ đẹp đẽ trước đó và tham gia vài dự án tư vấn nông nghiệp,nhưng bản thân tâm trạng thì vụn vỡ vô cùng, mình cứ có cảm giác rằng mọi người sẽ không duy trì được lâu. Mình dự định xong đợt này sẽ dừng lại chủ đề nông nghiệp, nếu không làm nông nghiệp tử tế được thì thôi không làm nữa, trở lại là một nhân viên văn phòng tử tế,và cất đi những tháng ngày gắng sức vào kỷ niệm.
Rồi sau đó được 1 năm, ngày đó mình được đưa đến khu đất, thiên nhiên vô cùng đẹp đẽ, gió hiu hiu, một vài cánh đồng lúa nương xanh ngát phía bên cạnh, tiếng chim hót phía vạt cây sau rừng. Nhưng bên cạnh đó, vô cùng nhiều những khoảng trống hơ hoác không cây. Mình chỉ kịp“ôi” một tiếng rồi lặng ngắt.
Mình chợt nhận ra cái bản thể to lớn vô cùng ấy, nó vụn vỡ mà hơ hoác, xói mòn, như chính mình lúc này, thật sự đau đớn. Phải chăng mình đã sai rồi, khi định từ bỏ những mong muốn sống cống hiến,những điều đã học được mà trở về cái bớt nặng nhọc hơn, mặc kệ những bài toán mình chẳng giải nổi. Mình đã sai khi đặt trọng tâm quá nhiều vào những chi tiết khiến mình kiệt sức, thay vì nhìn thấy một cảnh quan tổng thể của việc mình làm sẽ có ý nghĩa ra sao. Không phải chỉ vì người khác có thực phẩm tốt, mà còn đất, còn cây, còn sinh vật, và còn bởi cái tinh thần sống của chính mình nữa, không có tinh thần sống mình đâu còn có ý nghĩ gì tốt đẹp khác. Mình thở phào 1 tiếng và thầm cảm ơn thiên nhiên tươi đẹp và khu đất đỉnh đồi trống hoác ấy. Sau một quãng dài thời gian chán nản, mình bắt đầu với suy nghĩ sẽ làm cho khu đất hồi sinh lại bằng cách làm sạch và làm đẹp với tất cả những kiến thức mình đã học được, như một cách để cảm ơn nó đã giúp mình tìm lại được ý nghĩa thật sự trong cuộc sống, trong công việc mình làm.
Và thế là một hành trình dài, với việc làm 3 việc một lúc để có kinh tế, kêu gọi thêm đầu tư của những người có tâm hồn đẹp mà đang tồn tại nhiều hơn sống, tính kế hoạch để sản xuất được sản phẩm tốt, tháng vài bận đi xe khách lên xuống, và trải nghiệm những điều không thể nghĩ ra nổi: sinh hoạt trong nhà kho mượn tạm nhà hàng xóm mà sau này được cải tạo thành chuồng gà,đun nước tắm ngoài trời giữa núi rừng lạnh buốt mù sương, vác cuốc ra đồng đi ể, đi chọn từng viên gạch bốc lên xe hàng, và tăng bo vài lần mới lên đến đỉnh, kéo điện, kéo nước, làm đường đi, trồng cây cải tạo đất, hạt giống rau và hoa và gia vị, nhiều nhất là cây hương thảo.
Mình vẫn gặp những hoang mang, sợ hãi, vẫn có những lúc đuối không dậy nổi, nhưng đều đã vượt qua phần nào bởi mình mang một tâm thế khác. Mình làm để chữa lành thiên nhiên và cũng chữa lành chính mình. Khu vườn vẫn còn nét hoang sơ là một hành trình mới trong việc mình trải nghiệm mình trong những khó khăn khác,trong việc giữ những niềm tin đẹp đẽ của mình vào cuộc sống. Sản phẩm hiện hữu đầu tiên của mình ra là rau canh tác phân chuồng không hóa chất, sản phẩm thứ hai là những sản phẩm chế biến như toner hương thảo, sản phẩm thứ 3 không gian ở, thứ 4 là sự hồi sinh của đất mẹ, và sản phẩm vô hình xuyên suốt trong cả quá trình này là sự đại diện ý nghĩa về sự sống và lý tưởng sống tốt đẹp trong mỗi con người. Và mình đặt tên nó là “Vườn Trên Mây”.
Hiện giờ vườn mình đã đi được nửa chặng đường, và mình sẽ tiếp tục trải nghiệm để thấy cuộc sống mình có ý nghĩa. Với mình, ngay khi bạn bắt có ý tưởng gì đó tốt đẹp hơn, ngay cả với chính bản thân mình, đó cũng là lúc bạn bắt đầu khởi nghiệp. Mình thật!
Xem tiếp: Thực hiện ước mơ không bây giờ thì bao giờ.
Bài viết được tổng hợp từ group YÊU BẾP✅ (Esheep Kitchen family)