Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo thuộc tỉnh Thái Nguyên, vì điều kiện gia đình khó khăn nên đành phải dở dang ước mơ đến trường(lúc này tôi mới 15 tuổi), tôi tha phương cầu thực vào Sài Gòn đi làm thuê phụ giúp bố mẹ nuôi em ăn học. Sài Gòn rộng lớn lắm tôi tự hỏi mình sẽ làm được gì để trụ lại được ở thành phố???
Tôi mông nung suy nghĩ mình làm gì để vừa có thu nhập vừa có thời gian tiếp tục ước mơ đèn sách vì chỉ có học mới thoát được cái nghèo…
Một ngày hết sức bình thường tôi quyết tâm nộp hồ sơ đi học tiếp cấp 3 tại TTGDTX Q3,TPHCM(lúc này tôi đã 22 tuổi). Để có thu nhập trang trải cuộc sống và tiếp tục thực hiện ước mơ thoát nghèo, tôi chọn nghề nấu xôi khúc bán vỉa hè với số vốn vỏn vẹn 3triệu đồng, mong muốn kiếm đủ tiền trang trải cuộc sống và đóng học phí, từ đây tôi bén duyên với cái nghiệp xôi đến tận bây giờ, thấm thoát cũng 12 năm rồi.
Thời gian đầu tôi còn lóng ngóng chưa biết sắp xếp công việc sao cho hợp lý nên tôi toàn phải dậy từ 1h đêm để chuẩn bị nguyên liệu nấu xôi, sáng 6h tôi chở thùng xôi ra vỉa hè cách chỗ tôi thuê trọ 3km, vừa ngồi bán xôi tôi tranh thủ mang theo sách học, bán đến 10h trưa tôi về cơm nước rồi nghỉ ngơi chút lại cắp sách đến trường, thu nhập đủ trang trải cuộc sống và có dư chút đỉnh.
Bạn đang xem Ước mơ thoát nghèo của cô gái nông thôn lớp 9
Những ngày đầu tôi chưa có kinh nghiệm nấu xôi, nên cũng mất kha khá bữa tôi phải ăn xôi trừ cơm???dần dần tôi tìm tòi học hỏi góp nhặt kinh nghiệm qua những người bán nguyên liệu và qua nhiều lần thực hành tôi đã đúc kết ra được kinh nghiệm nấu xôi ngon, từ đó tôi nảy sinh ra ý nghĩ đi chào mối để mình có thêm thu nhập.
Rồi từ khúc này tôi chính thức dấn thân vào nghành, mối sỉ đầu tiên của tôi bán ngày 70-80-100 cái xôi khúc, tôi mừng rơi nước mắt cảm giác mình cầm đồng tiền do chính công sức mình vất vả kiếm được nó sung sướng lắm, từ đó tôi mạnh dạn đi chào thêm vài mối nữa, thật may mắn họ bán rất được và còn giới thiệu thêm nhiều mối khác tìm đến tôi lấy xôi bán.
Những ngày tháng tôi dong duổi trên chiếc xe wave tàu đi giao hàng khắp Sài Gòn, có những ngày nhiều đơn tôi làm thâu đêm, cứ như vậy lâu dần tôi bị thiếu ngủ trầm trọng chạy xe gió mát hiu hiu cái mí mắt của tôi như đeo tạ đá, nó cứ sụp xuống cảm giác như tôi vừa chớp mắt 1giây mà mở mắt ra đã tông ngay vào đít xe người ta rồi, hãi quá từ đó tôi bắt đầu thuê người đi giao hàng, hàng càng ngày càng nhiều làm không xuể tôi thuê thêm người phụ nấu xôi.
Nắm bắt được thị hiếu của khách hàng tôi học thêm món xôi hoa đậu để phục vụ khách vào các dịp lễ, tết, cưới hỏi, cúng các ngày quan trọng, nhưng thực sự nó khó nhằn không đơn giản như mình nghĩ, để bắt được những bông hoa đậu đẹp tôi nhiều lần muốn bỏ cuộc vì nó rất khó, nhưng rồi tôi suy nghĩ lý do gì mình dấn thân vào cái nghề suốt ngày cắm mặt vào bếp???
Tôi chậc lưỡi thôi cố gắng lên mày, chưa thoát nghèo mà mày đã bỏ cuộc sao???
Ừ nhỉ…mình chưa thoát nghèo mà, phải quyết tâm làm cho bằng được, tôi luyện tập ngày đêm đến nỗi quên ăn quên ngủ, cho đến lúc tôi làm được những bông hoa đậu đẹp lung linh rồi thì tôi lại phát hiện ra cái nghiệp khác nó ráng xuống đầu tôi, đó là càng làm xôi hoa đậu tôi lại càng bị u mê không dứt ra được, vì nó đem lại cho tôi nguồn thu nhập khá tốt, chồng tôi cũng bỏ cả nghề thợ mộc để về phụ tôi làm xôi.
Ước mơ thoát nghèo của tôi đã dần được thực hiện bởi nghề xôi.
Mọi sự khó, khổ cực, vất vả đều được chồng tôi đồng lòng san sẻ, tôi không ngừng lỗ lực học hỏi và làm việc hăng say, mỗi ngày khách sỉ, khách lẻ biết đến Bếp Tường Vy_2010 nhiều hơn, dù có vất vả thêm chút nữa tôi vẫn vui vì nguồn lợi nhuận từ xôi mang lại cho tôi rất nhiều thứ.
Cuộc sống không ai sinh ra đã là người giàu ngay, nếu bạn quyết tâm vươn lên thì sẽ có được mọi thứ mình muốn.
Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc hết bài!
????
Xem tiếp Câu chuyện làm bánh là đam mê, kinh doanh là để nuôi dưỡng đam mê
Bài viết được tổng hợp từ group YÊU BẾP✅ (Esheep Kitchen family)